Hồ Phú Bông (Danlambao) - Ngày 28/11/2013 Quốc Hội của đảng CSVN thông qua bản Hiến Pháp 2013 và có hiệu lực kể từ 1/1/2014 từ văn bản Hiến pháp 1992 sửa đổi, là điều không lạ, vì trước khi họ nhóm họp để thông qua thì báo chí Lề Trái đã nói rất nhiều rồi! Nhưng có một điều lạ, không mấy ai tiên đoán nỗi, là con số phiếu nhấn nút thông qua gần như tuyệt đối, 486/488 thuận, chỉ có 2 đại biểu không nhấn nút thông qua, chứ không phải nhấn nút chống!
Thử nhìn tất cả các nước có thể chế bầu bán ở Quốc Hội trên thế giới sẽ nhận ra tính bất thường của Quốc Hội đảng viên đảng CSVN! Mà sự thật khi gọi “Quốc Hội đảng viên đảng CSVN” là chính xác, vì trong Quốc Hội có hơn 90% là đảng viên do “đảng cử dân bầu”, cho nên tự nó phải khác biệt với danh xưng Quốc Hội thông thường của các nước dân chủ văn minh!
Vậy con số “nhất trí” thông qua Bản Dự thảo Hiến pháp (DTHP) vừa rồi nói lên điều gì?
Năm trước, ngay cả trong số chỉ có 12 ông/bà nắm chóp bu quyền lực ở Bộ Chính Trị cũng đã bất nhất về tư cách và tài cán lãnh đạo của ông Thủ Tướng nên mới đem ra Đại hội Trung ương Đảng 16 để giải quyết và chỉ một ngày sau khi kết thúc đại hội đó thì tên “Đồng chí X” được ông Chủ tịch nước lấn cấn cho chào đời(!) trái ngược hẳn với 488 đại biểu của cái gọi là Quốc Hội mà lại “nhất trí” thông qua bản Hiến Pháp 2013 thì tự nó đã cho thấy sự khuất tất rất lớn tiềm ẩn đàng sau hậu trường chính trị VN.
Đã gọi là “Quốc Hội nhóm họp để thông qua Bản Dự thảo HP” mà gần đến ngày bàn cãi nội dung chính, đúng như lịch trình ấn định tại diễn đàn, bỗng dưng bị cắt ngang, rút ngắn 1 ngày, thay vào đó là “đại biểu tự viết tay để góp ý”. Ông Nguyễn Sinh Hùng, Chủ tịch QH, cũng không buồn giải thích được lý do gì quan trọng đến nỗi phải cắt ngang phần thảo luận công khai trong một văn bản cốt lõi của luật pháp như vậy! Trong khi đó Quốc Hội đã bàn cãi về rất nhiều vấn đề khác, khá rôm rả, nên dư luận đang chờ đợi đến phần bàn cãi chính về những điều quan trọng nhất của bản DTHP. Đó là Điều 4 dành đặc quyền lãnh đạo duy nhất cho đảng CSVN. Đó là kinh tế nhà nước vẫn do kinh tế quốc doanh chủ đạo. Đó là quân đội phải tuyệt đối trung thành với đảng. Đó là luật đất đai thuộc quyền sở hữu toàn dân!
Nếu thảo luận công khai tại diễn đàn thì cho dù là đảng-viên-đại-biểu nhưng khi bị/được trực tiếp truyền hình thì hình ảnh, tên tuổi của từng cá nhân đồng ý thông qua/chống thông qua cũng sẽ ghi lại được ấn tượng trong công luận. Hình ảnh đó sẽ tồn tại với niềm hãnh diện hay hệ lụy đến gia phả cho con cháu họ sau nầy. Vì thể diện cá nhân, vì giòng tộc, vì danh dự riêng trước lịch sử nên có thể trong phút giây đó họ vượt qua được nỗi sợ hãi thâm căn cố đế về “tấm thẻ đảng” để công khai đứng về phía dân tộc! Nếu thế thì chắc chắn nghị trường sẽ biến động, vượt hẳn ra ngoài tầm kiểm soát của cơ quan đầu não của “đảng ta”!
“Đảng ta” sợ hãi biến cố đó xảy ra nên phải cắt ngang ngày thảo luận chính!
Thì ra chính “đảng ta” không yên tâm về lòng trung thành của đảng viên trong giờ phút chót khi họ phải đối diện với lịch sử! Và “đảng ta” đã hiểu tâm trạng một số đảng viên bị đảng dùng quyền lực vô hình để cưỡng ép họ nhấn nút thông qua HP!
Sự thật đó cho thấy giữa đảng và đảng viên vẫn nghi ngờ nhau, dè chừng nhau, sợ hãi lẫn nhau! Cho nên con số “nhất trí” thông qua HP không phải là con số “đoàn kết nội bộ đảng” mà thực ra chỉ là con số bị ám ảnh bởi bóng ma của quyền lực vô hình! Điều nầy chỉ xảy ra ở những trường hợp con người tự biết mình đang làm những việc trái với đạo lý và lương tâm!
Về phần trách nhiệm thì ngay cả ông Thủ tướng, cho dẫu đã chai lỳ, nhưng cũng còn ngại công khai trước công luận huống chi đại biểu?
Điển hình là hôm 21/11/2013 ông cũng tránh né trực tiếp trả lời câu hỏi về thành tích của chính phủ chống “giặc nội xâm” tham nhũng, “đã cắt được bao nhiêu ung nhọt” với lý do là “hết giờ”(?) Rồi hẹn sẽ trả lời bằng văn bản! Chuyện trực tiếp tại diễn đàn khác hẳn với trả lời trên văn bản vì khi đối thoại thì giữa người hỏi và người trả lời sẽ nảy ra rất nhiều vấn đề bất cập, khó ai lường hết trước được, nên sự thật về hậu trường chính trị có thể qua đó sẽ bị phanh phui! Thí dụ như trước kia ông Thủ tướng đã rơi vào thế bí khi bị hỏi về trách nhiệm của người đứng đầu chính phủ và “văn hóa từ chức”! Ông đã trả lời là ông không xin chức xin quyền mà chỉ thi hành mệnh lệnh được đảng giao!
Điều nầy nói lên thực chất về những người có quyền lực cao nhất của chế độ: Họ hoàn toàn vô trách nhiệm với đất nước và dân tộc!
Thực chất của cái gọi là “trả lời chất vấn” của Quốc Hội đảng CSVN chỉ có vậy!
Từ những người có chức vụ cao nhất trong chế độ đến cái được gọi là đại biểu chẳng ai dám nhận lãnh trách nhiệm cá nhân về mọi hậu quả việc họ đã gây ra!
Những lãnh đạo chóp bu trong đảng cũng không khác!
Tất cả đều nhập nhằng, hỗ lốn và đổ cho nhau, cho “thể chế”, cho “đất nước mình nó vậy”! Họ là một tập thể dựa dẫm vào nhau, lợi dụng lẫn nhau!
Với vẻ bên ngoài thì họ có đầy quyền lực và tranh nhau lợi lộc nhưng thực chất bên trong là nỗi sợ hãi câm nín, ám ảnh triền miên! Nỗi sợ hãi sẽ bị đối chứng trước lịch sử trong tương lai.
Nỗi sợ hãi rơi vào thân phận như vợ chồng Chủ tịch Nicolae Ceausescue, là kết quả cuộc cách mạng thoát vòng xiềng xích CS của dân tộc Romania!
Sự sợ hãi nầy đang bao trùm xã hội. Cho nên mỗi lãnh đạo tự nhốt mình trong tù ngục riêng của sợ hãi. Và chỉ những ai có can đảm tự vượt thoát ra khỏi nhà tù đó mới òa vỡ trước ánh sáng văn minh của thời đại, trước dòng chảy của lịch sử nhân loại, mới choáng ngợp được niềm vui của Tự Do.
Mới tìm lại được bản chất thật của con người là Tự Do!
Trước kia có quý ông Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Kiến Giang (vừa mới qua đời). Có và có rất nhiều người đang sống, đang âm thầm hay công khai đóng góp cho công cuộc giải phóng đất nước ra khỏi họa cộng sản mà không thể kể ra hết!
Mới nhất, đáng vui mừng nhất là luật gia Lê Hiếu Đằng! Ông đã tự thoát ra khỏi cánh cửa của tù ngục mà chính ông tự giam hãm 40 năm qua với biết bao nhiêu tâm huyết và trăn trở, đặc biệt từ sau 1975, khi đối mặt với sự thật là Mặt trận Giải phóng Miền Nam chỉ là công cụ để đảng CSVN chiếm được miền Nam, rồi loại bỏ!
Đảng CSVN không chỉ đánh lừa riêng MTGPMN của ông mà đã đánh lừa toàn dân tộc!
Chỉ với 92 chữ viết tay cùng với chữ ký, ông Lê Hiếu Đằng đã tự cởi được trói sau 40 năm dài tự giam hãm để nếm lại niềm vui của Tự Do!
TUYÊN BỐ
Tôi tên LÊ HIẾU ĐẰNG là ĐẢNG VIÊN ĐẢNG CỘNG SẢN VN, hơn 40 tuổi đảng. Nay tôi tuyên bố công khai ra khỏi đảng CSVN vì:
ĐCSVN bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc. Đi ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân.
Tôi xin xác định đây là quyết định của tôi.
Ngày 04.12.2013
Lê hiếu Đằng
Giữa sợ hãi và niềm vui tự do chỉ trong gang tấc! Ông Lê Hiếu Đằng đang là hiện tượng mới nhất cho những đảng viên còn sợ hãi!
Quay đầu lại là bờ! Là hạnh phúc, là niềm vui không chỉ riêng cho cá nhân và gia đình cựu đảng viên Lê Hiếu Đằng, mà cho cả Dân Tộc!
Xin được chúc mừng ông Lê Hiếu Đằng vừa tìm lại được những gì tưởng đã mất!
(Dec 5th, 2013)
No comments:
Post a Comment