Người cộng sản đang đánh nhau
Trong bài “Nhà ngoại cảm và người cộng sản” [1], người viết đã trình ra trước công luận một số biểu hiện người cộng sản đang tranh giành quyền bính và triệt hạ lẫn nhau, dù chính thể này đang trên đường tiêu vong.
Những trang thông tin mang tên: Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Thị Kim Ngân, Trần Đại Quang, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng, Tô Huy Rứa, Tô Lâm, Đinh Thế Huynh v.v… làm người dân không khỏi đặt câu hỏi: Tại sao chúng ngang nhiên tồn tại và những ai, những tổ chức nào đã cấp kinh phí cho chúng [2] duy trì hoạt động sau những “cái đuôi”: “.org”, “.com”, “.net” v.v…?
Bất kể những người ủng hộ chế độ độc tài toàn trị, một khi “ngã ngựa”, các trang web nói trên cũng không buông tha, bằng cách xúm vào đánh hội đồng, dù đó là Trương Duy Nhất [3], Phạm Viết Đào [4], hoặc mới đây, qua vụ “nhà ngoại cảm”, chúng cũng không bỏ qua những cái tên do bà Nguyễn Thị Kim Ngân hay ông Nguyễn Tấn Dũng tặng bằng khen. Nói cách khác, thông qua “nhà ngoại cảm”, chúng đang sử dụng chiêu thức “đục nước béo cò”, khi bà Phó Chủ tịch Quốc hội và ông Thủ tướng tỏ ra sơ hở, thông qua việc tặng bằng khen cho những tay lừa đảo dùng những mảnh bằng này để “hành nghề” tìm “hài cốt liệt sĩ”.
Các trang này cũng “đeo bám” chặt nhiều người đấu tranh dân chủ, mới đây blogger Nguyễn Lân Thắng tiếp tục trở thành nạn nhân từ trangnguyentandung.org và được các trang “đồng liêu” dẫn về, như truongtansang.net[5]. Trước đây có trang “Tư Sang Nham Hiểm” tập trung đánh vào ông Trương Tấn Sang [6], nhưng dạo gần đây đã biến mất trên “chiến trường” không để lại dấu vết (!).
Dù các trang “mượn danh” nói trên tỏ ra “trung dung” khi đưa tin, nhưng không tài nào ngụy biện được, vì không một vị chủ tịch nước, thủ tướng, bộ trưởng, chủ tịch quốc hội v.v… rảnh rỗi và dư tiền đến nỗi “mướn người” đôi co, hạ nhục công dân của mình. Bởi khi làm những việc hèn mọn đó, chính các vị cấp cao tự hạ thấp uy tín và tầm thường hóa vị trí quyền lực của họ trong mắt người dân và cả dư luận quốc tế.
Thật nhục nhã! Chưa có một quốc gia nào lại để những kẻ “khuất mặt khuất mày” tự tung tự tác biến thủ tướng, bộ trưởng v.v… thành những kẻ chua ngoa, vô học khi lấy tên riêng của họ để bôi nhọ thông qua việc “ăn thua đủ” với công dân như tại “xứ sở thiên đường XHCN”. Tại sao những kẻ này ngang nhiên sử dụng rất nhiều tên cá nhân của những ông (bà) cấp cao, nhưng vẫn nhởn nhơ tồn tại mà không một cơ quan công quyền nào, không một tờ báo “lề đảng” nào dám hó hé đặt câu hỏi chính thức với Ban Tuyên giáo và Bộ Thông tin – Truyền thông?
Một thời gian dài hoạt động công khai và táo tợn “mượn đại” tên tuổi lãnh đạo cấp cao nhất Việt Nam, nhưng chưa bao giờ thấy Ban Tuyên giáo trung ương, Bộ Thông tin – Truyền thông kết hợp với công an, viện kiểm sát, tòa án điều tra, bắt giữ, khởi tố những kẻ nào đứng phía sau các trang mạng mạo danh và ngụy danh, dù ai cũng biết Vũ Hải Triều đã từng huênh hoang thông báo phá sập 300 trang báo và blog, y gọi là “xấu”. Chẳng lẽ bộ máy công quyền bất lực? Hay một sự dung dưỡng từ nhiều phía nào đó xuất hiện từ lâu mà ngay nội bộ người cộng sản biết rõ nhưng không dám động tới?
Một dạo, trang nguyentandung.org giễu cợt ngay chính ông Thủ tướng trong một bài viết về bà Trần Ngọc Sương, bằng cách đăng hình một bộ phim cổ trang Hàn Quốc minh họa cho bài viết này [7] (xem ảnh), lúc đó Dân Luận đã chụp lại để làm bằng chứng. Hiện nay, bài viết này vẫn còn, nhưng phần hình đã sửa lại, lấy đúng ảnh bà Trần Ngọc Sương [7A]. Đó thêm một chi tiết nhỏ nhưng đắt giá, để rộng đường dư luận, suy nghĩ xem những kẻ núp sau các trang này thuộc thế lực nào?
Cần nhắc lại công văn 7169/VPCP – NC [8] do Văn phòng Chính phủ ban hành ngày 12/9/2012. Trong đó, yêu cầu phải nghiêm trị bất kỳ trang nào có bất kỳ bài viết nào nhằm bôi nhọ tên tuổi lãnh đạo cấp cao nói riêng và chống chế độ nói chung, không chỉ riêng danlambao, quanlambao, biendong.
Thay vì Nguyễn Bắc Son nói [9]: “Nếu ta có nhiều tin tốt thì sẽ có điều kiện đẩy lùi tin xấu chưa được kiểm chứng trên các trang mạng, trang báo, như người ta đã nói “khi lúa tốt thì không còn cỏ dại nữa”, thì điều ông ta và các ông (bà) cộng sản khác nên ngẫm nghĩ về tục ngữ: “Nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà”. Hôm nay có thể lũ “khỉ đột” cắn, bầy “vò vẽ” đốt “kẻ thù” theo lệnh ta, nhưng ngày mai nó sẵn sàng quay lại “làm thịt” ta, một khi nó tìm thấy mối lợi lớn hơn và vững chắc hơn. Đó là phương châm sống của những hạng phản phé, tráo trở và bất lương. Có thể nói, chúng chính là “những con người XHCN” do chế độ cộng sản hoài thai và sinh sản.
Báo Người Lao Động cho hay [10] “Văn phòng Chủ tịch nước chuyển đơn vụ án Hàn Đức Long”, trong có đoạn: “Bà Bùi Thị Keng, Vụ trưởng Vụ Pháp luật thuộc Văn phòng Chủ tịch nước, vừa ký văn bản thông báo việc đã chuyển đơn của Trung tâm Tư vấn pháp luật – Liên đoàn Luật sư Việt Nam đề nghị xem xét lại vụ án Hàn Đức Long…” có thể bị oan sai về việc “giết người” và “hiếp dâm trẻ em”.
Cùng bài báo, phóng viên cho biết: “ông Thân Văn Khoa – Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh Bắc Giang – cho biết đã nắm được vụ việc qua báo chí và khẳng định: “Nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu đã có thư tay đề nghị Chủ tịch nước Trương Tấn Sang chỉ đạo ngành tòa án xem xét lại vụ án, như vậy chứng tỏ vụ này có vấn đề…”. Sau này, bất cứ ai bị oan ức, hãy đồng loạt rủ nhau kéo đến nhà riêng của ông Lê Khả Phiêu để đảm bảo vụ án của mình được “đèn trời soi xét” (!).
Ông Lê Khả Phiêu, người đã từng gọi “đồng chí” của mình một cách “trìu mến” – “thằng y tá” [11], có nhà riêng tại số 7/36C1 Lý Nam Đế quận Ba Đình – Hà Nội [12], với cuốn sách “Mênh mông tình dân”, nay gây “xúc động” mãnh liệt, khi tỏ ra quan tâm sâu sắc đến Hàn Đức Long. Đó là địa chỉ đáng tin cậy, một cơ hội quá lớn mà không một người dân oan nào nên bỏ lỡ.
“Liên đoàn Luật sư Việt Nam”, tiền thân do chính tay Thủ tướng ký Quyết định số 76/QĐ-TTg, ngày 16/01/2008, phê duyệt Đề án “Thành lập Tổ chức Luật sư toàn quốc”, sau này cài cắm Lê Thúc Anh vào [13], người đã bị Luật sư Nguyễn Đăng Trừng phản đối kịch liệt, nay chính “Liên đoàn” này cũng hăng hái và nhiệt tình giúp dân oan như thế, quả thật đáng khích lệ và gây cảm động lớn trong dân chúng.
Hành động của chúng ta
Mạng lưới Blogger Việt Nam vừa ra thông báo [14] với 5 yêu cầu và 5 hành động thiết thực cho tự do dân chủ tại Việt Nam.
Trong khi đó, “Ở Trung Quốc, giới lãnh đạo đang lo sợ lặp lại số phận của Liên Xô”[15] đồng thời “Tòa án Tây Ban Nha ra lệnh truy nã quốc tế Giang Trạch Dân và Lý Bằng” [16] vì tội “diệt chủng” đối với người Tây Tạng trong thập niên 80-90. Điều kiện để Tòa án Tây Ban Nha phát lệnh truy nã, vì có một người Tây Tạng lưu vong, mang quốc tịch Tây Ban Nha khởi kiện. Nhà nước Tây Ban Nha cũng mở rộng điều tra đến cả Hồ Cẩm Đào, vì không còn được quyền đặc miễn, từ khi thôi chức Chủ tịch nước vào tháng 11/2012.
Gần đây, tại Trung Quốc, một đảng chính trị mới xuất hiện có tên “Chí Hiến” [17]. Bối cảnh ra đời trong sự suy tàn của ĐCSTQ và mâu thuẫn nội bộ nghiêm trọng với án tù dành cho Bạc Hy Lai đã kích thích chính đảng này ra đời để ủng hộ Bạc.
Trước đó, 10/09/2013, Tòa hình sự Quốc tế La Haye (Hà Lan) khai mạc phiên tòa [18] xét xử Phó Tổng thống Kenya William Ruto về cáo buộc phạm “tội ác chống nhân loại”, liên quan đến các bạo lực đẫm máu sau cuộc bầu cử tổng thống 2007. Tháng 11/2013, Tổng thống Kenya Uhuru Kenyatta cũng phải ra tòa vì cáo buộc tương tự. Căn cứ để đưa cả Tổng thống và Phó Tổng thống nước này ra tòa, do quốc gia Kenya đã tham gia “Quy chế Rome 1998″ – Tòa Hình sự Quốc tế (ICC – International Criminal Court).
Lưu ý, Tòa ICC là một tòa án thường trực [18A] để truy tố các cá nhân phạm tội ác diệt chủng, tội ác chống lại loài người, tội ác chiến tranh, và tội ác xâm lược. Riêng tội ác xâm lược, tòa bắt đầu thụ lý từ năm 2017. Tòa này ra đời vào ngày 01 tháng 7 năm 2002 – ngày hiệp ước thành lập, Quy chế Roma về Tòa án Hình sự Quốc tế, hiệu lực, và nó chỉ có thể truy tố tội phạm vào ngày hoặc sau ngày đó. Trụ sở chính thức của tòa án là ở Den Haag, Hà Lan, nhưng các tố tụng hình sự của tòa có thể diễn ra bất cứ nơi nào.
Có lẽ đó là lý do cốt tử mà cộng sản Việt Nam biết rõ, nên không muốn tham gia “Quy chế Rome 1998″, minh chứng từ viện dẫn cách đây 5 năm của Bộ Tư Pháp [19]: “…chưa phải là vấn đề cấp bách vì Việt Nam đang có một nền hòa bình và ổn định, hơn nữa ICC không liên quan đến những lợi ích kinh tế trước mắt dễ nhận thấy nên chưa cần thiết phải nghiên cứu, gia nhập Quy chế Rome”. Viện dẫn này trong bối cảnh kinh tế Việt Nam vào năm 2008 vẫn còn đầy hào nhoáng với các chỉ số kinh tế luôn tốt đẹp. Giờ đây, bộ mặt kinh tế đã phơi bày thê thảm. Chính tính thực dụng không cần che giấu qua trích dẫn trên, cho thấy tâm địa đen tối và tham lam của người cộng sản rõ hơn bao giờ hết.
Do đó, chỉ có thể buộc cộng sản Việt Nam thỏa hiệp và chấp nhận tham gia vào “Quy chế Rome 1998″ khi nền kinh tế Việt Nam hiện nay chực chờ vỡ tung vào bất kỳ thời điểm nào. Đây là cơ hội quá tốt cho tất cả các lực lượng, cá nhân uy tín đang đấu tranh dân chủ trong ngoài nước tận dụng.
Việc trúng cử vào UNHRC hay ký kết “Công ước chống tra tấn” (viết tắt CAT), người cộng sản Việt Nam mạnh dạn tham gia và hoan hỉ vui mừng, vì điều quan trọng nhất là những cam kết này không kèm theo bất kỳ chế tài nào đi cùng. Những cam kết này hoàn toàn mang tính tự nguyện, tự giác, đúng nghĩa hòa nhập thế giới để đỡ mang tiếng hoang dã, rừng rú. Nói tóm lại, nó chỉ là những cam kết mang tính trang trí, vô thưởng vô phạt. Do đó, không có gì vui mừng, cũng không có gì đáng phẫn nộ với những “chú khỉ hát xiệc”, có lúc vụng về một chút, đôi khi lại tỏ ra đủ khéo léo, để làm vừa lòng “khán giả” năm châu.
Dựa vào các căn cứ nói trên, có lẽ điều các chuyên gia kinh tế, luật sư, luật gia v.v… và mọi người đấu tranh dân chủ trong, ngoài nước nên suy nghĩ, hợp lực để biến thành hiện thực:
1. Làm sao để “quốc tế vận” và “quốc nội vận” sao cho “Nhà nước CHXHCNVN” buộc phải tham gia vào “Quy chế Rome 1998″? Chính việc tham gia vào “Quy chế Rome” để mọi tội lỗi giới chóp bu được quốc tế xét xử công khai, công bằng, ôn hòa, mới mở ra con đường dân chủ hóa trong hòa bình tại Việt Nam. Bằng ngược lại, khó tránh biến cố bạo loạn, ám sát, khủng bố mang tính du kích hay liều chết v.v… chực chờ bùng nổ, xuất phát từ tính chây ì, ương bướng, bạo ngược và tàn ác của người cộng sản, khiến người dân không còn tiếp tục chịu đựng thêm nữa. Đặc biệt, khi gắn với nền kinh tế đã quá tả tơi. Từ nay đến 2014 – 2015, không thấy bất kỳ một tia sáng nào cho ĐCSVN với sự bảo thủ cùng cực, không chịu thay đổi hiến pháp. Điều cần lưu ý, khi tham gia “Quy chế Rome”, những thành phần cấp trung cao, trung và thấp hầu như không thuộc phạm vi tòa triệu tập trong tư cách bị cáo. Đó là điều mà lực lượng tay sai hiện nay nên suy nghĩ kỹ về việc thoát tội, bởi tòa ICC chỉ xét xử những kẻ cầm quyền cấp cao nhất và trực tiếp ra chủ trương. Đây cũng là mấu chốt để những ai còn đang phân vân và tiếp tay cho cộng sản Việt Nam chống lại nhân dân suy nghĩ kỹ về một con đường dân chủ ôn hòa nhất. Không có gì là không phải trả giá. Nợ nhiều trả nhiều, nợ ít trả ít. Chẳng ai đi bắt tội “thiên lôi”.
2. Phải chăng tất cả tù nhân lương tâm đã ra khỏi nhà tù nhỏ dù ở trong nước hay đã ra nước ngoài, đang bị quản chế hay bị giam lỏng, hoặc các nhà bất đồng chính kiến đã đi tị nạn chính trị, đã đến lúc liên kết và hình thành một hình thức tựa như“Mạng lưới Blogger Việt Nam” để cùng ra tuyên bố: Chúng tôi hoàn toàn vô tội và phản đối án tù phi pháp? Lời tuyên bố trực tiếp như thế này, có vẻ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với “Mạng lưới blogger Việt Nam” lên tiếng thay?
3. Phải chăng tất cả thân nhân của những tù nhân lương tâm còn đang ở tù cùng kết hợp những người ở mục 2, để thay mặt người thân đang ở tù, cùng ký vào tuyên bố như trên? Song hành với nó, đồng loạt gởi đơn yêu cầu “giám đốc thẩm” hoặc “tái thẩm” cho thân nhân mình trong tình hình mới (Việt Nam vừa tham gia UNHRC, CAT)?
4. Phải chăng cần một phái đoàn do UNHRC cử tới với thời gian sớm nhất? Đã đến lúc cần lập một ủy ban giám sát độc lập, gồm nhiều thành phần khả tín và uy tín, trong đó có các cựu tù nhân lương tâm và thân nhân của tù nhân lương tâm đang thụ án, mà những người này đủ khả năng và kiến thức chuyên môn, nhằm thay mặt toàn bộ các tù nhân lương tâm và thân nhân của họ để kết hợp với phái đoàn do Liên Hiệp Quốc cử tới, nhằm đạt tính khách quan khi điều tra những tố giác vi phạm nhân quyền?
5. Tất cả dân oan, dù bất kỳ hình thức oan sai nào, từ thân nhân bị công an đánh chết, bản thân bị xử oan, mất đất, bị đàn áp, gây thương tích v.v… trên mọi miền đất nước, có lẽ đã đến lúc cùng nhau đồng loạt trực tiếp đến gởi đơn kêu oan cùng các chứng cứ cho: ông Lê Khả Phiêu, ông Trương Tấn Sang, Liên đoàn luật sư Việt Nam, Liên đoàn Luật sư của từng địa phương?
6. Không lẽ trong hơn 2 triệu người gốc Việt sống ở nước ngoài không có một người nào có đủ điều kiện để tiến hành khởi kiện Việt Cộng tại Tòa án Tây Ban Nha như người Tây Tạng đang kiện Trung Cộng?
7. Đã là thời điểm chín muồi để thành lập một chính đảng trong nước như lời kêu gọi của ông Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Ngọc Nhuận với sự đồng thuận từ nhiều ý kiến khác?
Kết
Kinh tế Việt Nam đang tơi tả. Chính trị Việt Nam đang bế tắc. Quốc phòng Việt Nam đang bị đe dọa nghiêm trọng. Dân tình Việt Nam tựa những đập thủy điện nứt nẻ, chuẩn bị vỡ tung. Thế giới đang dành cho lực lượng dân chủ một thiện cảm sâu sắc cùng sự quan tâm nhân quyền Việt Nam rõ rệt. Lúc này hay bao giờ để người Việt trong và ngoài nước cùng xắn tay áo thực hiện một cuộc chuyển đổi hòa bình cho một chính phủ hậu cộng sản?
___________________________________
No comments:
Post a Comment